Lạ thật đấy, nó cảm thấy buồn, chút gì đó tự ti, chút gì đó thấy mình thật ngốc. Nó là một chàng trai Bảo bình, sống nội tâm nhưng bên ngoài nó sôi nổi, ai cũng nói nó có bản năng lãnh đạo nữa chứ. Đúng là cách người ta thể hiện chẳng giống những gì bên trong lắm, bảo bình hay cô đơn mà.
Có lẽ chính vì thế mà khi trải qua một lần thất bại trong tình yêu, nó chẳng dám yêu vội vã như trước để rồi vội vã yêu vội vã rời xa. Cũng kỳ lạ lắm, nó cũng có nhiều cô gái thích bởi cá tính và ý chí luôn vươn lên dẫn đầu của nó vậy nhưng nó chẳng có một mối tình thực sự, bởi những người nó thích và yêu đều khiến nó thất vọng.
Nó thích những cô nàng cá tính, phải thật cá tính và sống thật với chính mình, nó ghét sự lừa dối.
Có mối tình đến với nó như cơn gió thoảng qua, rồi cũng có mối tình như cơn mưa rào làm cảm lạnh trong phút chốc rồi thôi và cũng có mối tình để lại nỗi đau mỗi khi nhớ về quá khứ. 24 tuổi, sự nghiệp của nó vẫn chưa có gì, tuổi trẻ nó trải qua nhiều thất bại. Trước tuổi 24 nó nghĩ rằng chẳng có gì để mất, nên nó lăn xả vào đời, cứ khởi nghiệp như cuộc dạo chơi. Nó đi làm thêm từ sớm, cũng có chút cảm nhận được giá trị của đồng tiền làm ra, thế nhưng nó đã không cân bằng được và phải trả giá bằng 2 năm đại học. Hồi lên đại học, gặp lại người con gái mang lòng thương mến từ thời cấp ba, nàng vẫn thế xinh đẹp, trắng trẻo với nụ cười hút hồn ngay lần gặp đầu tiên. Nó thì vẫn ngây ngô, nhút nhát và còn nghệ sĩ lắm, chẳng mấy ai thích một chàng trai như vậy cả nhất là con gái cùng tuổi. Nó và nàng như một trời một vực chênh lệch về gia cảnh, nàng có điều kiện lúc nào cũng rất quý phái còn chàng thì giản dị vẫn chất phác nhà quê một cục. Cũng vì lẽ đó chắc nó sẽ chẳng bao giờ mơ về nàng công chúa đó nữa, nàng đâu để ý tới một người nghèo theo đuổi nàng như thế. Rồi nàng cũng đi lấy chồng sớm, chồng nàng là một người thành đạt hơn nàng gần 10 tuổi. Sở dĩ chàng ban đầu chỉ yêu nụ cười và đôi má lúm thật hiền của nàng nhưng có lẽ chàng cứ giữ cho chàng một nụ cười thế thôi, nó chỉ để ngắm mà mãi không thuộc về mình, có chút chạnh lòng trong gió đông năm ấy...
Kỷ niệm... ai cũng có kỷ niệm một thời áo trắng trong sáng hồn nhiên vui tươi và ngập tiếng cười, nó cũng có cô bạn thân như thế, nó vui khi bên bạn ấy, nó lúc nào cũng cười hồn nhiên vì bên cố gái ấy nó chẳng có gì phải giấu, nó được là chính mình, chia sẻ hết mọi thứ nó muốn...dường như nó cũng không biết nó thích cô bạn áy từ khi nào, rồi khi lên đại học xa cách đôi nơi, tình cảm cũng trở lên mờ nhạt, chắc cũng do có duyên không phận, bạn lại đi lấy chồng, lúc ấy nó thấy chút gì đó tiếc nuối.
Năm thứ 2 đại học, nó cảm nắng một cô bé mới lên ôn thi vào trường nó đang học. Cô bé đến ở chung dãy nhà trọ, làm quen rồi nó kèm cô bé ôn thi đại học, thời gian ấy nó thấy trái tim thổn thức. Những tin nhắn những nụ cười trên môi, nó dần trở lên yêu thương vô điều kiện. Những bưa ăn nhỏ chu đáo cho cô bé, những lần đưa đi học đi chơi rồi bất chợt một cơn mưa... Nhưng tình chỉ đẹp khi còn dang dở khi bất chợt nó nhận ra sự lừa dối của cô bé, cô bé đã dành trái tim cho hai người, cô bé không ngại khi tay trong tay với nó mà nụ hôn lại dành cho thằng bạn của nó, mặc dù thằng bạn đã có người yêu. Trách ai đây, trách cô bé ngay thơ dễ sa vào cạm bẫy tình yêu hay trách nó khù khờ ngây thơ đến phát chán. Có lẽ đàn ông tốt như nó chỉ để người ta lợi dụng mà thôi. Nó bắt đầu thấy tình cảm bị đùa giỡn, nó khóc, nó buồn và chẳng muốn gặp cô bé đó nữa dù đôi lần vẫn đi ngang qua nhau. Chắc cô bé vẫn dặt dấu hỏi to đùng với nó...Nhưng nó chẳng muốn làm ai tổn thương nên nó coi cô bé như cơn mưa rào, đến rồi đi như thế. Chăng phải cô bé đã bảo với nó ngay từ đầu rồi còn gì:" Em không tốt như anh nghĩ đâu. Anh thật ngốc, hãy xem em như một cơn mưa, mà cơn mưa thì chỉ làm ướt áo rồi mau khô thôi". Tiếc rằng nguyên văn câu tin nhắn ấy cô bé gửi cho biết bao người con trai khác, khi nó nhận ra thì cũng là lúc để rời xa mãi mãi.
Rồi bất chợt một ánh mắt cười nữa cũng đến, nó yêu sao cá tính hồn nhiên, chân thật của cô gái ấy. Cô gái luôn sống với chính mình và bạo dạn hơn nó nhiều. Chính cô bé ấy luôn chủ động cho những lần gặp gỡ, rồi nó cũng ngỏ lời yêu, nhưng có lẽ quá vội vàng chăng, nàng vẫn không nguôi về tình cũ. Con gái luôn là vậy đấy, người đến sau dù trái tim ấm đến nhường nào cũng không thể xoa dịu nỗi đau người trước gây ra cho nàng. Cô gái nói vẫn chưa quên người cũ, mặc dù nhận làm người yêu của chàng nhưng dường như trái tim nàng thuộc về thế giới khác, nó không muốn cô gái chỉ vì vừa thất bại một mối tình mà yêu đại lấy một người để lấp đầy chỗ trống, nên nó để nàng có thời gian suy nghĩ. Nó yêu không ràng buộc không phải vì không quan tâm mà không muốn người ấy phải hối hận. Cô gái ít lâu sau đã quay về với người cũ, nó buồn lắm, chẳng thiết ăn uống gì mà ốm dòng, điện thoại cũng tắt ba bốn ngày, chắc cô bé lo lắm! Nhưng rồi lại thôi, nó bắt đầu sợ yêu, nó quên hết, chỉ biết đến công việc.
Nó hay nghĩ lung tung lắm, đau buồn vì cứ mải miết nghĩ về chuyện tương lai, luôn thấy mình kém cỏi với những người đàn ông thành đạt khác đã đến bên người nó yêu, nó thấy chạnh lòng vì mãi yếu đuối dễ tổn thương trong tình cảm. Càng yêu chân thành càng đau buồn biết mấy khi chuyện tình lại chẳng đi về đâu.
Rồi thời gian đi qua, bây giờ khi đã 24 tuổi, nhiều bạn bè đã thành đạt đâu ra đó thì nó vẫn đang là một sinh viên. Bởi tuổi trẻ nông nổi nó bao phen thất bại trong khởi nghiệp. Đúng là " Dục tốc bất đạt" ngẫm không sai. Nó trở nên thu mình hơn với thế giới bên ngoài, trước vùng vẫy bao nhiêu thì giờ trầm lắng bấy nhiêu. Nó lại sợ yêu hơn...
Nó dần tự ti với bản thân, lúc nào trong tâm thức nó luôn nhắc mình phải thành công trở thành một quý ông lịch lãm có sự nghiệp vững vàng. Càng nghĩ nó càng thấy mình vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Đúng là tiền bạc là phù du, đến rồi đi, những không có nó cuộc sống sao ôi lắm khó khăn. Nhưng nó vẫn hy vọng có một người luôn ở bên nó và động viên:" Chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua tất cả". Và bây giờ, nó hình như đang yêu, yêu một người mà chẳng dám nói ra vì nó biết rằng cứ để nàng là tia hy vọng, động lực để phấn đấu vẫn sẽ tốt hơn. Một cái yêu đằng xa...
Năm thứ 2 đại học, nó cảm nắng một cô bé mới lên ôn thi vào trường nó đang học. Cô bé đến ở chung dãy nhà trọ, làm quen rồi nó kèm cô bé ôn thi đại học, thời gian ấy nó thấy trái tim thổn thức. Những tin nhắn những nụ cười trên môi, nó dần trở lên yêu thương vô điều kiện. Những bưa ăn nhỏ chu đáo cho cô bé, những lần đưa đi học đi chơi rồi bất chợt một cơn mưa... Nhưng tình chỉ đẹp khi còn dang dở khi bất chợt nó nhận ra sự lừa dối của cô bé, cô bé đã dành trái tim cho hai người, cô bé không ngại khi tay trong tay với nó mà nụ hôn lại dành cho thằng bạn của nó, mặc dù thằng bạn đã có người yêu. Trách ai đây, trách cô bé ngay thơ dễ sa vào cạm bẫy tình yêu hay trách nó khù khờ ngây thơ đến phát chán. Có lẽ đàn ông tốt như nó chỉ để người ta lợi dụng mà thôi. Nó bắt đầu thấy tình cảm bị đùa giỡn, nó khóc, nó buồn và chẳng muốn gặp cô bé đó nữa dù đôi lần vẫn đi ngang qua nhau. Chắc cô bé vẫn dặt dấu hỏi to đùng với nó...Nhưng nó chẳng muốn làm ai tổn thương nên nó coi cô bé như cơn mưa rào, đến rồi đi như thế. Chăng phải cô bé đã bảo với nó ngay từ đầu rồi còn gì:" Em không tốt như anh nghĩ đâu. Anh thật ngốc, hãy xem em như một cơn mưa, mà cơn mưa thì chỉ làm ướt áo rồi mau khô thôi". Tiếc rằng nguyên văn câu tin nhắn ấy cô bé gửi cho biết bao người con trai khác, khi nó nhận ra thì cũng là lúc để rời xa mãi mãi.
Rồi bất chợt một ánh mắt cười nữa cũng đến, nó yêu sao cá tính hồn nhiên, chân thật của cô gái ấy. Cô gái luôn sống với chính mình và bạo dạn hơn nó nhiều. Chính cô bé ấy luôn chủ động cho những lần gặp gỡ, rồi nó cũng ngỏ lời yêu, nhưng có lẽ quá vội vàng chăng, nàng vẫn không nguôi về tình cũ. Con gái luôn là vậy đấy, người đến sau dù trái tim ấm đến nhường nào cũng không thể xoa dịu nỗi đau người trước gây ra cho nàng. Cô gái nói vẫn chưa quên người cũ, mặc dù nhận làm người yêu của chàng nhưng dường như trái tim nàng thuộc về thế giới khác, nó không muốn cô gái chỉ vì vừa thất bại một mối tình mà yêu đại lấy một người để lấp đầy chỗ trống, nên nó để nàng có thời gian suy nghĩ. Nó yêu không ràng buộc không phải vì không quan tâm mà không muốn người ấy phải hối hận. Cô gái ít lâu sau đã quay về với người cũ, nó buồn lắm, chẳng thiết ăn uống gì mà ốm dòng, điện thoại cũng tắt ba bốn ngày, chắc cô bé lo lắm! Nhưng rồi lại thôi, nó bắt đầu sợ yêu, nó quên hết, chỉ biết đến công việc.
Nó hay nghĩ lung tung lắm, đau buồn vì cứ mải miết nghĩ về chuyện tương lai, luôn thấy mình kém cỏi với những người đàn ông thành đạt khác đã đến bên người nó yêu, nó thấy chạnh lòng vì mãi yếu đuối dễ tổn thương trong tình cảm. Càng yêu chân thành càng đau buồn biết mấy khi chuyện tình lại chẳng đi về đâu.
Rồi thời gian đi qua, bây giờ khi đã 24 tuổi, nhiều bạn bè đã thành đạt đâu ra đó thì nó vẫn đang là một sinh viên. Bởi tuổi trẻ nông nổi nó bao phen thất bại trong khởi nghiệp. Đúng là " Dục tốc bất đạt" ngẫm không sai. Nó trở nên thu mình hơn với thế giới bên ngoài, trước vùng vẫy bao nhiêu thì giờ trầm lắng bấy nhiêu. Nó lại sợ yêu hơn...
Nó dần tự ti với bản thân, lúc nào trong tâm thức nó luôn nhắc mình phải thành công trở thành một quý ông lịch lãm có sự nghiệp vững vàng. Càng nghĩ nó càng thấy mình vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Đúng là tiền bạc là phù du, đến rồi đi, những không có nó cuộc sống sao ôi lắm khó khăn. Nhưng nó vẫn hy vọng có một người luôn ở bên nó và động viên:" Chúng mình sẽ cùng nhau vượt qua tất cả". Và bây giờ, nó hình như đang yêu, yêu một người mà chẳng dám nói ra vì nó biết rằng cứ để nàng là tia hy vọng, động lực để phấn đấu vẫn sẽ tốt hơn. Một cái yêu đằng xa...
Hà Nội, 10/7- 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét