Chẳng ai biết được mai thế nào, hôm nay thế đấy mai lại khác rồi! Ngày cuối tuần tâm trạng như người vô hồn, một mình ngồi ôn lại kỷ niệm...viết cho tuổi 24 cho tình yêu và khát vọng. Sẽ chẳng có gì để nhớ nếu không từng trải qua lầm lỡ, phải chăng nỗi đau thì dễ nhớ mà niềm vui lại mau phai mờ.
Còn nhớ, hồi mới thi vào phổ thông lần đầu tiên trông thấy một bạn gái với nụ cười dễ thương đến thế. Hồi ấy còn viết tên bạn ấy lên thời khoá biểu để làm động lực học tập, cái này nghĩ lại đến giờ vẫn thấy buồn cười. Hồi ấy nhút nhát, thích bạn ấy mà chỉ biết nhìn từ xa mỗi khi tan trường...rồi cứ thế đến một ngày mình trở thành superman lấy hết can đảm tặng bạn ấy 1 món quà. Lúc ấy là giờ tan trường, mình trốn hẳn một tiết cuối để ra đợi! Bạn ấy bất ngờ quá mặt cứ đỏ ửng lên rồi cũng vì hơi ngại vì lúc ấy rất đông người, bạn lặng lẽ nói cảm ơn rồi đạp xe ra về, mình cứ ngoái nhìn theo. Ra là bạn ấy đã có người thương... Bức thư đầu mình viết cũng chỉ vẻn vẹn có hai câu" Tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất, tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi" thế là hương bay đi theo gió trời mãi mãi. Thời đi học cấp 3 cũng là thời gian đẹp nhất, mình có một cô bạn là thân, có chuyện gì cũng chia sẻ được hết. Mỗi lần đi học cùng nhau là lại tíu tít cả một đoạn đường, cảm ơn người bạn ấy luôn mang đến cho tôi những nụ cười vô tư nhất.
Vẫn là vậy khi nhắc tới cái tuổi đi học mà còn không lo học thì lo gì, mãi hồi lớp 11 mới biết mình muốn thi kiến trúc, vậy là lao vào ôn vẽ. Thời gian ấy học lệch hẳn, bỏ hẳn Hóa chỉ tập trung vào học vẽ mà kéo theo vài môn cũng dở tệ. Còn nhớ mình đứng lên trước lớp trong giờ lý để xin cô cho vào lớp ôn cấp tốc cho học sinh thuộc dạng yếu môn lý. Chính vì dám thừa nhận yếu kém, không sợ bạn bè chê cười mà sau kỳ thi đại học mình được 9,75 môn lý. Vẫn nhớ nhất là cái lần bị cô giáo chủ nhiệm đình chỉ cho nghỉ hẳn 3 ngày ở nhà tội trong giờ Tin mà làm việc riêng. Cô giáo gần nhà, trước là chị em giờ là giáo viên chủ nhiệm nên phải làm nghiêm với mình thế chăng? Lúc ấy có phần thấy cô giáo nặng tay quá nên bạo gan lên gặp thầy hiệu trưởng để xin xỏ, ai dè đã không được lại bị mắng" Chắc lại vô lễ với giáo viên". Sau lần đi học trở lại đó mình quyết định xin thôi không làm lớp trưởng nữa vì thấy không còn đủ trách nhiệm. Dạo ấy, mình hay bênh mấy thành phần cá biệt trong lớp thành ra cô cũng xếp mình vào hạnh kiểm khá cho cùng loại với các bạn ấy. Nhưng đến giờ, mình vẫn tin những quan điểm của mình là đúng. Không thể đánh giá một người mà không tìm hiểu kỹ về họ. Cái tuổi mới lớn mà không đánh nhau thì mới là chuyện lạ, xin hãy tìm hiểu và động viên họ, đừng quy kết họ vào xấu hết. Nói về chuyện này mình còn nhớ hồi lớp 10 trong một lần đi trực trường, thấy cậu bạn trong lớp bị một nhóm đánh và bắt nạt, mình tới can ngăn thì cũng bị đánh theo, lúc ấy hơi buồn là lớp cũng có vài bạn nam thấy mà làm ngơ. Mình bị đánh rơi cả kính, có một cậu trong nhóm côn đồ đã nhặt kính và đưa cho mình. Thật không ngờ về sau vào lớp 12 cậu ấy lại được chuyển vào lớp mình, trái đất thật tròn...hy vọng ai rồi cũng sẽ khác.
Khi biết tin đậu vào đại học Kiến trúc, mình vui không tả vì đợi mãi mới có kết quả báo về, suýt nữa là đi nhập ngũ rồi. Tự hào vì là người đầu tiên của cả làng đăng ký thi vào khối nghệ thuật, vài năm sau thì các em cũng thi vào khá đông. Hai năm học đầu luôn là sinh viên xuất sắc, mình còn nhớ như in lời thầy nói sau khi nhận xét các đồ án của cả nhóm. Thầy nói " Sau này chỉ có cậu(tức là mình) mới làm nghề được" Cái nghề của mình không chỉ cần sự bay bổng, nó còn phải cần có sự nghiêm túc và trách nhiệm trong đó. Vậy mà mình đã làm thầy thất vọng khi bước sang năm thứ 3, mình chểnh mảng cuốn vào những công việc để làm ra tiền. Từ năm nhất mình đã đi vẽ tranh tường cho quán cà phê, thi thoảng còn nhận viết chữ Thư pháp nữa, năm hai thì bắt đầu làm thiết kế nội thất từ quán cà phê đến cửa hàng nhỏ. Rồi năm 3 đi làm fulltime cho 1 công ty nội thất mà tạm dừng hẳn việc học ở trường. Dĩ nhiên lúc ấy mình nghĩ, học ở trường toàn lý thuyết thôi, không làm thực tế sau này sao làm được việc. Nhưng rồi những bài học từ cuộc sống, áp lực từ nhiều thứ khiến mình mệt mỏi. Mình không muốn mình như cái máy ngày ngày làm đến gầy người, tối về xuyên đêm không ngủ. Rồi mình chợt nghĩ: hay mình thử làm những điều mới xem sao. Mình bắt đầu tham gia nhiều khóa học hội thảo về kinh doanh, đọc nhiều sách self help để phát triển bản thân. Nhưng thực sự mình chỉ thấy chúng khiến mình ảo tưởng hơn thôi, dĩ nhiên nó cũng giúp mình phần nào tích cực hơn vào cuộc sống. Với ít kinh nghiệm non trẻ và số tiền nhỏ tích lũy được mình rủ anh em bạn bè vào kinh doanh riêng, mình dự dịnh bán nội thất nhưng ban đầu vốn ít tôi chỉ có thể bán mặt hàng mà chính gia đình mình đang kinh doanh là chăn ga gối đệm. Cũng qua vụ đông ấy, kinh doanh được chừng 3 tháng, mọi thứ đổ bể, anh em tan rã. Sai lầm từ việc mình chọn người cùng làm chưa đúng, công việc mình không yêu thích. Còn nhớ một lần mình về tận Chương Mỹ - Hà Tây cũ để nhập hàng rồi bắt gặp bố mẹ cũng đi lấy hàng ở đó. Thấy mình đen đi và gầy đi nhiều bố mẹ tôi buồn lắm, cứ mắng hoài bảo rằng sao lại làm công việc vất vả thế này. Mình lúc ấy chỉ ậm ừ cho qua:" Con làm thêm thôi mẹ! Con còn có những người anh em cùng làm, họ cũng đang cần con!" Hồi ấy mình bị bố mẹ mắng cho là ngốc, thân ốc chửa lo xong cứ lo thêm rong rêu làm gì. Nhưng thực sự, mình không nỡ không giúp những người anh em trong cuộc sống khi mà họ thực sự gặp khó khăn, dù biết có thể họ chẳng thể nghĩ và thể hiểu hết cho mình. Dù sao sau lần thất bại đó, mình cũng học được nhiều bài học về nhìn nhận con người. Mình cũng bớt nông nổi và hiếu thắng hơn.
Mình tiếp tục quay về với công việc chính của mình, nhận vẽ nội thất thêm ở nhà. Nhưng cái đó không cho nguồn tài chính ổn định, mình lại suy nghĩ kinh doanh thêm đồ nội thất nhỏ như đèn sáng tạo. Sau rồi thấy thị trường cạnh tranh quá cũng không đủ vốn và nhân lực làm nên đành dừng lại. Nhưng càng khó khăn, mình lại càng nung nấu ý chí phải quyết tâm hơn, mình đặt mục tiêu cao hơn mà không biết rằng đang dấn mình dần vào cái bẫy không lối thoát. Mình phải thừa nhận mình là kẻ có khả năng sinh tồn cao, bởi mình có thể làm mọi thứ một cách đa di năng. Nhưng mình chợt nhật ra điều đó là sai lầm lớn nhất vì nó không mang lại cho mình hạnh phúc và cho biết mình là ai trong xã hội. Mình cảm thấy cô đơn lạc lõng với thế giới bên ngoài,mình đang sống vì điều gì? Vì chính mình?...Không, mình đã sai vì mình biết rằng mình không chỉ có cái thân xác này mà mình còn cả trách nhiệm của một người con trong gia đình và sau này sẽ là trách nhiệm của 1 người đàn ông. Mình lại lan man rồi...mình chỉ thấy rằng lúc này đây phải sống có trách nhiệm hơn. Nếu cứ mải mê làm việc mình thích mà quên làm những việc mình cần thì chỉ mới được tự do thôi chứ chưa thể nào cân bằng được cuộc sống.
Tuổi trẻ sẽ không tránh khỏi những sai lầm lãng phí về thời gian và sức khỏe, giờ đây biết rằng mình cần thay đổi. Mục tiêu trước mắt là mình phải hoàn thành xong chương trình học đại học, nhất định phải ra trường xuất sắc, học không phải vì thành tích mà vì đúng như cái giá trị nó khẳng định. Chất lượng và giá trị của mình sẽ phụ thuộc vào điều mình tập trung và đầu tư công sức vào cho nó. Hãy tập trung và giỏi nhất một thứ, là một kiến trúc sư và mình biết mình cần phải làm gì. Cuộc sống đã ném vào biết bao thử thách, xã hội luôn đầy rẫy những cạm bẫy, để tập trung vào con đường mình đi phải cần một ý chí sắt đá, lòng kiên định đến cùng. Không có việc gì tự nhiên sinh ra người ta đều giỏi cả, chỉ có toàn tâm toàn ý yêu lấy nó, làm đi làm lại nhiều lần thì nhất định nó sẽ không phụ mình. Viết cho ngày tự thấy cần có sự đổi thay và cam kết với chính mình! Tuổi trẻ không có quá nhiều thời gian để bắt đầu lại, đây là 1 cơ hội để bắt đầu lại hãy nghiêm túc và trân trọng nó! Thành Á Đông 20-6-2015
Còn nhớ, hồi mới thi vào phổ thông lần đầu tiên trông thấy một bạn gái với nụ cười dễ thương đến thế. Hồi ấy còn viết tên bạn ấy lên thời khoá biểu để làm động lực học tập, cái này nghĩ lại đến giờ vẫn thấy buồn cười. Hồi ấy nhút nhát, thích bạn ấy mà chỉ biết nhìn từ xa mỗi khi tan trường...rồi cứ thế đến một ngày mình trở thành superman lấy hết can đảm tặng bạn ấy 1 món quà. Lúc ấy là giờ tan trường, mình trốn hẳn một tiết cuối để ra đợi! Bạn ấy bất ngờ quá mặt cứ đỏ ửng lên rồi cũng vì hơi ngại vì lúc ấy rất đông người, bạn lặng lẽ nói cảm ơn rồi đạp xe ra về, mình cứ ngoái nhìn theo. Ra là bạn ấy đã có người thương... Bức thư đầu mình viết cũng chỉ vẻn vẹn có hai câu" Tôi muốn tắt nắng đi cho màu đừng nhạt mất, tôi muốn buộc gió lại cho hương đừng bay đi" thế là hương bay đi theo gió trời mãi mãi. Thời đi học cấp 3 cũng là thời gian đẹp nhất, mình có một cô bạn là thân, có chuyện gì cũng chia sẻ được hết. Mỗi lần đi học cùng nhau là lại tíu tít cả một đoạn đường, cảm ơn người bạn ấy luôn mang đến cho tôi những nụ cười vô tư nhất.
Vẫn là vậy khi nhắc tới cái tuổi đi học mà còn không lo học thì lo gì, mãi hồi lớp 11 mới biết mình muốn thi kiến trúc, vậy là lao vào ôn vẽ. Thời gian ấy học lệch hẳn, bỏ hẳn Hóa chỉ tập trung vào học vẽ mà kéo theo vài môn cũng dở tệ. Còn nhớ mình đứng lên trước lớp trong giờ lý để xin cô cho vào lớp ôn cấp tốc cho học sinh thuộc dạng yếu môn lý. Chính vì dám thừa nhận yếu kém, không sợ bạn bè chê cười mà sau kỳ thi đại học mình được 9,75 môn lý. Vẫn nhớ nhất là cái lần bị cô giáo chủ nhiệm đình chỉ cho nghỉ hẳn 3 ngày ở nhà tội trong giờ Tin mà làm việc riêng. Cô giáo gần nhà, trước là chị em giờ là giáo viên chủ nhiệm nên phải làm nghiêm với mình thế chăng? Lúc ấy có phần thấy cô giáo nặng tay quá nên bạo gan lên gặp thầy hiệu trưởng để xin xỏ, ai dè đã không được lại bị mắng" Chắc lại vô lễ với giáo viên". Sau lần đi học trở lại đó mình quyết định xin thôi không làm lớp trưởng nữa vì thấy không còn đủ trách nhiệm. Dạo ấy, mình hay bênh mấy thành phần cá biệt trong lớp thành ra cô cũng xếp mình vào hạnh kiểm khá cho cùng loại với các bạn ấy. Nhưng đến giờ, mình vẫn tin những quan điểm của mình là đúng. Không thể đánh giá một người mà không tìm hiểu kỹ về họ. Cái tuổi mới lớn mà không đánh nhau thì mới là chuyện lạ, xin hãy tìm hiểu và động viên họ, đừng quy kết họ vào xấu hết. Nói về chuyện này mình còn nhớ hồi lớp 10 trong một lần đi trực trường, thấy cậu bạn trong lớp bị một nhóm đánh và bắt nạt, mình tới can ngăn thì cũng bị đánh theo, lúc ấy hơi buồn là lớp cũng có vài bạn nam thấy mà làm ngơ. Mình bị đánh rơi cả kính, có một cậu trong nhóm côn đồ đã nhặt kính và đưa cho mình. Thật không ngờ về sau vào lớp 12 cậu ấy lại được chuyển vào lớp mình, trái đất thật tròn...hy vọng ai rồi cũng sẽ khác.
Khi biết tin đậu vào đại học Kiến trúc, mình vui không tả vì đợi mãi mới có kết quả báo về, suýt nữa là đi nhập ngũ rồi. Tự hào vì là người đầu tiên của cả làng đăng ký thi vào khối nghệ thuật, vài năm sau thì các em cũng thi vào khá đông. Hai năm học đầu luôn là sinh viên xuất sắc, mình còn nhớ như in lời thầy nói sau khi nhận xét các đồ án của cả nhóm. Thầy nói " Sau này chỉ có cậu(tức là mình) mới làm nghề được" Cái nghề của mình không chỉ cần sự bay bổng, nó còn phải cần có sự nghiêm túc và trách nhiệm trong đó. Vậy mà mình đã làm thầy thất vọng khi bước sang năm thứ 3, mình chểnh mảng cuốn vào những công việc để làm ra tiền. Từ năm nhất mình đã đi vẽ tranh tường cho quán cà phê, thi thoảng còn nhận viết chữ Thư pháp nữa, năm hai thì bắt đầu làm thiết kế nội thất từ quán cà phê đến cửa hàng nhỏ. Rồi năm 3 đi làm fulltime cho 1 công ty nội thất mà tạm dừng hẳn việc học ở trường. Dĩ nhiên lúc ấy mình nghĩ, học ở trường toàn lý thuyết thôi, không làm thực tế sau này sao làm được việc. Nhưng rồi những bài học từ cuộc sống, áp lực từ nhiều thứ khiến mình mệt mỏi. Mình không muốn mình như cái máy ngày ngày làm đến gầy người, tối về xuyên đêm không ngủ. Rồi mình chợt nghĩ: hay mình thử làm những điều mới xem sao. Mình bắt đầu tham gia nhiều khóa học hội thảo về kinh doanh, đọc nhiều sách self help để phát triển bản thân. Nhưng thực sự mình chỉ thấy chúng khiến mình ảo tưởng hơn thôi, dĩ nhiên nó cũng giúp mình phần nào tích cực hơn vào cuộc sống. Với ít kinh nghiệm non trẻ và số tiền nhỏ tích lũy được mình rủ anh em bạn bè vào kinh doanh riêng, mình dự dịnh bán nội thất nhưng ban đầu vốn ít tôi chỉ có thể bán mặt hàng mà chính gia đình mình đang kinh doanh là chăn ga gối đệm. Cũng qua vụ đông ấy, kinh doanh được chừng 3 tháng, mọi thứ đổ bể, anh em tan rã. Sai lầm từ việc mình chọn người cùng làm chưa đúng, công việc mình không yêu thích. Còn nhớ một lần mình về tận Chương Mỹ - Hà Tây cũ để nhập hàng rồi bắt gặp bố mẹ cũng đi lấy hàng ở đó. Thấy mình đen đi và gầy đi nhiều bố mẹ tôi buồn lắm, cứ mắng hoài bảo rằng sao lại làm công việc vất vả thế này. Mình lúc ấy chỉ ậm ừ cho qua:" Con làm thêm thôi mẹ! Con còn có những người anh em cùng làm, họ cũng đang cần con!" Hồi ấy mình bị bố mẹ mắng cho là ngốc, thân ốc chửa lo xong cứ lo thêm rong rêu làm gì. Nhưng thực sự, mình không nỡ không giúp những người anh em trong cuộc sống khi mà họ thực sự gặp khó khăn, dù biết có thể họ chẳng thể nghĩ và thể hiểu hết cho mình. Dù sao sau lần thất bại đó, mình cũng học được nhiều bài học về nhìn nhận con người. Mình cũng bớt nông nổi và hiếu thắng hơn.
Mình tiếp tục quay về với công việc chính của mình, nhận vẽ nội thất thêm ở nhà. Nhưng cái đó không cho nguồn tài chính ổn định, mình lại suy nghĩ kinh doanh thêm đồ nội thất nhỏ như đèn sáng tạo. Sau rồi thấy thị trường cạnh tranh quá cũng không đủ vốn và nhân lực làm nên đành dừng lại. Nhưng càng khó khăn, mình lại càng nung nấu ý chí phải quyết tâm hơn, mình đặt mục tiêu cao hơn mà không biết rằng đang dấn mình dần vào cái bẫy không lối thoát. Mình phải thừa nhận mình là kẻ có khả năng sinh tồn cao, bởi mình có thể làm mọi thứ một cách đa di năng. Nhưng mình chợt nhật ra điều đó là sai lầm lớn nhất vì nó không mang lại cho mình hạnh phúc và cho biết mình là ai trong xã hội. Mình cảm thấy cô đơn lạc lõng với thế giới bên ngoài,mình đang sống vì điều gì? Vì chính mình?...Không, mình đã sai vì mình biết rằng mình không chỉ có cái thân xác này mà mình còn cả trách nhiệm của một người con trong gia đình và sau này sẽ là trách nhiệm của 1 người đàn ông. Mình lại lan man rồi...mình chỉ thấy rằng lúc này đây phải sống có trách nhiệm hơn. Nếu cứ mải mê làm việc mình thích mà quên làm những việc mình cần thì chỉ mới được tự do thôi chứ chưa thể nào cân bằng được cuộc sống.
Tuổi trẻ sẽ không tránh khỏi những sai lầm lãng phí về thời gian và sức khỏe, giờ đây biết rằng mình cần thay đổi. Mục tiêu trước mắt là mình phải hoàn thành xong chương trình học đại học, nhất định phải ra trường xuất sắc, học không phải vì thành tích mà vì đúng như cái giá trị nó khẳng định. Chất lượng và giá trị của mình sẽ phụ thuộc vào điều mình tập trung và đầu tư công sức vào cho nó. Hãy tập trung và giỏi nhất một thứ, là một kiến trúc sư và mình biết mình cần phải làm gì. Cuộc sống đã ném vào biết bao thử thách, xã hội luôn đầy rẫy những cạm bẫy, để tập trung vào con đường mình đi phải cần một ý chí sắt đá, lòng kiên định đến cùng. Không có việc gì tự nhiên sinh ra người ta đều giỏi cả, chỉ có toàn tâm toàn ý yêu lấy nó, làm đi làm lại nhiều lần thì nhất định nó sẽ không phụ mình. Viết cho ngày tự thấy cần có sự đổi thay và cam kết với chính mình! Tuổi trẻ không có quá nhiều thời gian để bắt đầu lại, đây là 1 cơ hội để bắt đầu lại hãy nghiêm túc và trân trọng nó! Thành Á Đông 20-6-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét