Ánh mắt mẹ lúc nào cũng thế, nó lúc nào cũng nặng trĩu lo âu, mệt mỏi.
Hình ảnh thân quen nhất với tôi là dáng mẹ gầy ngồi cần mẫn bên chiếc máy khâu thâu đêm. Cũng chính vì thế mà đôi mắt mẹ lúc nào cũng thật mỏi, bởi mẹ thiếu ngủ, bởi mẹ phải cố may thêm những đường may cho xong hàng cho khách.
Suốt hơn 20 năm nay mẹ tôi vẫn vậy, cần mẫn chăm chỉ biết nhường nào để nuôi tôi khôn lớn. Mỗi lần thấy tôi học xa nhà về mẹ vui lắm, tôi nhắc khéo mẹ ngủ sớm cho khỏe. Tôi thương mẹ nhiều lắm...
Mẹ lúc nào cũng vậy, cũng lo tôi ở xa nhà không biết chăm lo cho bản thân, mẹ cứ mắng hoài" Sao không chịu ăn uống gì để gầy thế" tôi chỉ biết bảo giờ còn lo nghĩ công việc nên vậy mẹ à. Sau bữa ăn tôi lại ngồi nói chuyện với mẹ, tôi hứng chí nói chuyện dạo này kinh doanh gì cho mẹ nghe, mẹ nghe chăm chú lắm, dù đôi mắt đã lờ đờ buồn ngủ mà mẹ vẫn cố nghe con trai mẹ kể chuyện đông tây. Nhưng trong mắt mẹ chợt thoáng buồn, vì sao ư? Có lẽ tôi đoán được phần nào, bởi mẹ bảo sao tôi cứ phải làm nhiều công việc vất vả đến vậy, cứ đi buôn đi bán làm chi, sản xuất cài này cái nọ làm gì, sao không học xong lấy cái bằng rồi đi làm cho công ty nào đó có lương hàng tháng phải nhàn không?
Vâng, con hiểu mẹ thương con nhiều, bằng tuổi con có đứa đã lấy vợ, làm công ty rồi có tiền biếu bố mẹ rồi, con xin lỗi vì con luôn là đứa cứng đầu, thích làm những thứ mình thích. Nhưng mẹ ơi, nhất định sự nghiệp của con sẽ thành công. Con trai mẹ luôn chăm chỉ cố gắng để thành công.
Đôi mắt mẹ luôn dõi theo con không ngừng nghỉ, như mẹ vẫn cần mẫn soi từng đường chỉ sợi may. Dù mệt mỏi đến đâu, khó khăn đến đâu con vẫn quyết tâm không nản chí, không bỏ cuộc. Bởi mỗi khi nghĩ về ánh mắt của mẹ, con lại nhắc mình càng phải cố gắng hơn nữa để mẹ thấy tự hào về con trai của mẹ. Bây giờ trên con đường lập nghiệp của chàng trai mới 24 tuổi con mới bắt đầu xây dựng được sự nghiệp riêng, con biết sẽ còn có nhiều thử thách sóng gió, nhưng con trai mẹ đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Con biết sống sao cho thật tốt, ý chí con chưa từng thôi khát vọng.
Nhưng trớ trêu thay, chẳng có ai bước đầu kinh doanh thuận lợi thành công. Con trở về với thất bại và số nợ âm. Bố mẹ khóc thật nhiều, con buồn lắm! Mỗi lần nghĩ về cảnh ấy, con tự nhủ phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Phải học thành tài phải làm việc hăng say để đền ơn đáp nghĩa. Biết con bỏ học 2 năm, bố mẹ nào không buồn cơ chứ. Mẹ cứ khóc hoài, đôi mắt sưng lên vì thương con, cái thẳng giời đánh này, nó liều lĩnh quá...
Nhưng bố cũng chỉ nói" Đứng dậy sau váp ngã mới là vinh quang con à, còn nước còn tất, cố lên con" Con chỉ biết lúc này đây, con không còn cô đơn nữa vì con còn có một gia đình.
Ánh mắt của mẹ sẽ theo con suốt hành trình này, nó là ngọn lửa tình thương bao la vô điều kiện tiếp bước con chinh phục những thành công phía trước.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
ĐỌC NHIỀU NHẤT
"Hãy sống có ước mơ, hoài bão và khát vọng cống hiến.Thành công không phải chìa khóa của hạnh phúc. Ngược lại, hạnh phúc mới là chìa khóa của thành công. Nếu bạn yêu công việc bạn đang làm, bạn sẽ thành công"
---------------------------------------------------------------
Menu :
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét